Mình đã vượt qua giai đoạn mất gốc tiếng Anh như thế nào?
Mình sinh ra và lớn lên tại Đô Thành, Nghệ An, nơi mà tiếng Anh lúc đó là 1 thứ rất xa lạ. Lớp 5 mẹ vào Vinh học đại học nên đưa 3 chị em vaò đó theo học cùng. Mình học trường tiểu học Trung Đô gần núi Quyết sông Lam. Môi trường mới, bạn bè mới và đây là lần đầu mình được biết đến môn tiếng Anh.
Mình học dốt môn đó lắm
Mẹ lúc đó là sinh viên tiếng Anh trường ĐH Sư phạm Vinh nên có tuyển sinh thêm 2 người bạn cùng lớp của mình về dạy. Mục đích đơn giản là để mình có bạn học cùng cho có động lực.

Mẹ lúc đó là sinh viên tiếng Anh trường ĐH Sư phạm Vinh nên có tuyển sinh thêm 2 người bạn cùng lớp của mình về dạy. Mục đích đơn giản là để mình có bạn học cùng cho có động lực.
Là đứa nghịch ngầm và cũng ham chơi, hôm nào vui thì học nhưng hôm nào cao hứng thì mình bảo bạn "mẹ tớ hnay đi học nên đc nghỉ" rồi rủ bạn ra chợ đại học Vinh mua sim ăn.
Mẹ ở nhà chờ các con dài cổ không thấy đứa nào đến học. Chiều cả lũ mò về. Mồm đứa nào đứa nấy đen xì xì vì ăn sim.
Thế là hôm đó mình đc 1 bữa no đòn
Thế là hôm đó mình đc 1 bữa no đòn

Nên mình ghét bộ môn phiền phức khó nhằn này lắm.
Khoảng 1 năm sau thì mẹ học xong đại học, chuyển công tác về Đô Thành dạy. Mình 1 mình ở lại Vinh học.
Cuộc sống xa nhà bắt đầu từ đó. Nhớ mẹ! Nhớ quay quắt. Chiều chiều mình hay ra ngõ nhìn về hướng nhà ngóng mẹ.
Cuộc sống xa nhà bắt đầu từ đó. Nhớ mẹ! Nhớ quay quắt. Chiều chiều mình hay ra ngõ nhìn về hướng nhà ngóng mẹ.
Có lẽ vì nỗi nhớ đó mà mình lao vào học tiếng Anh. Học như điên. Cày nát hết các quyển sách mẹ mua. Học đi học lại, xào đi xào lại những kiến thức đó mỗi ngày. Học để vơi bớt nỗi nhớ nhà.
Năm đó mình từ 1 đứa bét bảng đã đua đc top. Thi đỗ học sinh giỏi. Và những năm sau đó mình luôn đứng đầu bảng trong các cuộc thi hsinh giỏi.
Mình yêu tiếng Anh. Mình học nó ko phải vì nó là 1 môn học. Mình đã học nó bằng tình yêu và nỗi nhớ mẹ.
Mình nghiệm ra rằng tiếng Anh ko hề khó. Nó khó bởi chúng ta nghĩ nó khó! Chỉ có vậy thôi.
Mình nghiệm ra rằng tiếng Anh ko hề khó. Nó khó bởi chúng ta nghĩ nó khó! Chỉ có vậy thôi.